Khi Táo Giao thông đi viện
Sáng nay, thanh minh trong tiết tháng Ba, trời hanh hảnh nắng sau những ngày u ám, mình tranh thủ trốn việc về quê tảo mộ ông bà tổ tiên
Sáng nay, thanh minh trong tiết tháng Ba, trời hanh hảnh nắng sau những ngày u ám, mình tranh thủ trốn việc về quê tảo mộ ông bà tổ tiên. Đang đứng đợi hương tàn để xin lộc các cụ, bỗng có tiếng điện thoại réo vang. Ngó màn hình thấy chữ “Chí Trung” cứ hấp ha hấp háy.
Mình bật máy: “A lô, em nghe đây ạ”. Giọng ông anh khe khẽ: “Này, chú vẫn nhớ lịch diễn 3 tối cuối tuần đấy chứ?”. Mình đáp: “Dạ em nhớ rồi, anh yên tâm, mà sao giọng anh thỏ thẻ thế, có gì mới ạ?” Ông anh trả lời: “Mới quái gì, chú chưa biết tin gì à?”. “Tin gì ạ?” Ông anh thở dài: “Anh mới bị tai nạn giao thông hôm qua xong”. Mình giật cả mình: “Cái gì ạ? Anh có sao không ạ?”. Ông anh giọng tỉnh bơ: “Không sao, gẫy có 5 cái xương sườn thôi”. Mình buông thõng: “Thôi xong, thế thì còn diễn cái quái gì nữa”. Ông anh cũng thở dài: “Ừ, anh đang lo đây, bao giờ chú gặp anh được?”. Mình đáp: “Tối em lên gặp anh, à, gẫy xương sườn thì có ăn được giò xào không ạ?”. Giọng ông anh có vẻ vui hơn: “Ăn tốt, mang lên đi”. “Vâng…”
Lo xong việc nhà, tối mịt mình mới lên đến Hà Nội, phi vào Việt Đức thăm ông anh. Đi qua dãy hành lang bệnh viện đông nghẹt người nhà các bệnh nhân đang ngồi. Vài người nhận ra mình, lập tức ố á, chỉ trỏ. Có một bác gái trung trung tuổi còn đuổi theo bằng được để ngó vào mặt mình, sau đó phá lên cười như vô thức mất kiểm soát… Mình thở dài, trong lòng đã đang lo thì chớ, cười làm sao được bây giờ.
Tìm được phòng ông anh, mình bước vào, chị Ngọc Huyền vợ ông anh và anh Quỳnh Dương – Phó đoàn Kịch 2 đang ở đó. Ông anh nằm chung phòng với một bác bệnh nhân nữa, bác này đã cao tuổi, người gầy gò, nói giọng miền trong, thấy mình vào lại cười: “A, ông giáo sư Xoay này, hê hê…”.
Ông anh toét miệng cười, mặt có mấy vết thương vừa thâm vừa vàng, nhìn na ná giống một vai diễn hàng tuần nhưng khác một chút là không cần hóa trang. Mình đến bắt tay ông anh: “Gẫy những cái nào hả anh?”. Chị Huyền mau mồm: “Từ cái số 3 đến cái số 8 bên trái”. Mình hỏi đểu: “Đua xe à anh? Dạo này teen nhể? Thế túm lại là làm sao hả anh?”. Chị Huyền đang định kể tiếp thì ông anh ngắt lời: “Để tôi kể cho nó chi tiết, mẹ nó kể lại thêm mắm muối vào thằng Dũng nó sợ”.
Ông anh hào hứng miêu tả hay chẳng kém gì kể chuyện Thủy Hử trong đọc truyện đêm khuya. Đại khái là xuất phát từ tình yêu bóng đá, thức đêm để xem MU đá. Sáng hôm sau dậy muộn, cuống cuồng phóng xe máy đi học chính trị ở Mai Dịch. Đang chạy đến gần trường thì 2 cái ô tô đấu đầu xô nhau ngay phía trước, ông anh tuổi cao, thần kinh yếu, giật mình bóp phanh gấp quá. Đường vừa mưa xong, trơn, trượt bánh. Thế là ngã. Bình thường những quả ngã này chỉ xây xát chân tay, nhưng đen đủi cho ông anh là ngực lại đập trúng vào tay lái hay gương xe gì đó. Đau buốt, không thở được. Ông anh lồm cồm bò vào vỉa hè, kẻo dân tình nhận ra Táo Giao thông lại bu kín vào cho tắc đường thì lại làm khổ anh Thăng.
Thế rồi như một chàng kỵ sỹ kiêu hùng bị thương, một tay ông anh ôm ngực, một tay lái xe. Chạy một mạch về nhà riêng ở sau Nhà hát Lớn để mách vợ. Lúc này thì đã khó thở lắm rồi. Chị Huyền hốt hoảng gọi xe đưa vào viện. Chụp phim, gẫy 5 xương sườn, mặt xây xát nhẹ, may mà ông anh đội mũ bảo hiểm nên trí tuệ vẫn còn nguyên vẹn. Tuy nhiên nguy cơ xương sườn đâm vào nội tạng và gây xuất huyết hoặc tràn dịch màng phổi thì vẫn cao, do đó ông anh phải nằm viện theo dõi.
Mình cũng con nhà ngành Y, có biết qua các phương pháp bó bột chân tay nhưng gẫy xương sườn thì chưa biết bó thế nào. Hỏi ra mới biết là ông anh không cần phải bó gì hết. Chữa bằng phương pháp mới, bác sỹ phát cho một quả bóng cao su, nhìn kỹ thì là cái ruột quả bóng đá. Nhiệm vụ của ông anh là lấy hết hơi mà thổi quả bóng đó, tác dụng là làm cho phổi nở ra, đẩy xương sườn bị gẫy về vị trí ban đầu trong lồng ngực. Đúng là gia đình nhà nghệ sỹ chuyên diễn hài, ông anh bà chị vẫn đầy vẻ lạc quan, ông anh thì khoe quả bóng bác sỹ bắt thổi, bà chị thì khoe cái bô đặc chủng có vòi hứng, một vật dụng quan trọng của ông anh trong vài ngày tới…
Chắc cười nhiều nên ông anh lại đau, cái mặt Táo Giao thông lúc nào cũng nheo nheo hóm hóm mà nay phải nhăn tít lại thì chắc là đau đớn lắm. Chị Huyền lại lấy cho ông anh một viên thuốc giảm đau. Khổ thân, bị tai nạn thế mà vẫn cứ công công việc việc. Ông anh lo cho 3 đêm diễn cuối tuần này tại 3 tỉnh Thái Nguyên, Bắc Ninh và Bắc Giang. Số là đã quảng cáo có ông anh diễn, mà nay lại dính quả “thiên thần gẫy cánh” này thì coi như phải nghỉ diễn, cứ dặn đi dặn lại mình phải nghĩ cách xin lỗi khán giả thế nào đó để khán giả không bảo mình lừa họ. Rồi lại bắt mình dẫn chương trình dài ra một chút do vở kịch thay thế vở của ông anh có thời lượng ngắn hơn… Việc việc việc và việc…
Được một lúc thì đau quá, mặt ông anh lại nhăn tít vào. Mình động viên ông anh vài câu cho ông anh yên lòng nghỉ ngơi mau khỏi bệnh. Khổ thân chị Huyền, 3 tối cuối tuần này không có ai diễn thay thế nên sẽ vẫn đi diễn nhưng diễn xong lại tất tả phi về Hà Nội chăm ông anh. Mình gửi ông anh cây giò xào bố mình gói tặng, chẳng biết có ai đi thăm người gẫy xương bằng giò không nhưng đúng món khoái khẩu nên ông anh mừng húm, nhưng như vừa nhớ ra điều gì, ông anh lại quay ra: “Mẹ nó cắt cho Quỳnh Dương một nửa cây giò, Quỳnh Dương chưa được ăn giò ông già thằng Dũng gói. Ngon lắm”.
Cửa phòng bệnh chốc chốc lại he hé mở, những ánh mắt và nụ cười rúc rích cứ chen nhau nhòm vào. Nhiều người nhà bệnh nhân trong viện đã biết Chí Trung nằm ở đây nên dù ông anh gẫy 5 cái xương sườn và mặt nhăn tít vì đau thì với bà con, ông anh vẫn là một cái gì đó rất buồn cười và gây tò mò. Nụ cười luôn thật đáng quý giữa cuộc sống đầy những khó khăn, đau khổ. Làm diễn viên hài có cái hay là được làm sứ giả mang những nụ cười quý giá đó đến cho mọi người. Nhưng thật khổ cho những diễn viên hài khi đi viện, bởi mọi người xung quanh đã quen nhìn thấy họ để cười mất rồi…
Nguồn : FB Giáo sư xoay