Trai bao hãi hùng chuyện “đi khách”
Thuốc lắc và thuốc kích dục là chất kích thích tạo ra những trò quái đản khi “đi khách”.
Những cạm bẫy vô hình
Theo địa chỉ được “người tình đầu đời” căn dặn, Q. tìm đến một quán bia hơi nằm chễm chệ trên con phố Láng Hạ sầm uất. Sau khi trình bày rõ mục đích cũng như người giới thiệu mình đến, người đàn ông có gương mặt phúc hậu nhìn Q. một cách chăm chú, rồi sau đó đồng ý nhận Q. vào chân chạy bàn.
Ngày tháng trôi qua, thấm thoát đã được một năm, công việc tuy không vất vả nhưng nhiều lúc Q. thấy buồn và nhớ nhà mà không dám về.
Trong thời gian làm ở đây, Q. nhận ra rằng có rất nhiều khách thường xuyên lui đến và mỗi khi bưng bê hay phục vụ qua mặt, họ thường hay cố tình va chạm với Q. Lúc đầu, Q. cảm thấy rất khó chịu, tìm cách lảng tránh nhưng dần dần thành quen và coi đó là chuyện bình thường.
Một hôm, có người khách đang ngồi uống bia gọi Q. đến, tử tế mời cậu phục vụ một cốc bia rồi vào thẳng vấn đề. Ông này ý chừng sẽ kiếm cho Q. một công việc khác, nhàn hạ hơn và nhiều tiền hơn.
Ông này cũng ỡm ờ rằng Q. rất phù hợp với công việc mới bởi ngoại hình trắng trẻo, to cao và ưa nhìn. Dứt lời, ông khách đứng dậy ra về còn Q. chôn chân một chỗ, tay run rẩy cầm card visit của người khách lạ.
Một năm sống đất thủ đô, Q. cũng đã khôn ra nhiều, đủ hiểu ý đồ thực sự trong lời nói ỡm ờ của người đàn ông lạ mặt. Đúng trong khoảnh khắc ấy, những ham muốn xác thịt ngày nào tưởng đã ngủ sâu trong kí ức giờ lại trỗi dậy như giằng xé, cào cấu cơ thể.
Lời gợi ý của ông khách vô tình thổi bùng lên ngọn lửa của những khao khát đam mê nhục dục đã bị đè nén bấy lâu.
“Nghĩ đến công việc đang làm lúc đó, em thực sự thấy tiếc bởi ông chủ quán là người rất tốt. Ông ấy cũng đang hứa cho em đi học lại hệ bổ túc nữa. Nhưng chẳng hiểu sao lúc đó em chỉ muốn giàu thật nhanh.
Em thèm muốn một chiếc xe máy và những bộ quần áo đắt tiền, muốn được một lần bước chân vào những nơi sang trọng trong thành phố…” – Q. kể với tôi trong nỗi nuối tiếc khôn nguôi. Lúc này, Q. bắt đầu khóc rưng rức như một đứa trẻ.
Sáng sớm hôm sau, lấy lý do về quê giải quyết việc nhà để xin phép ông chủ nghỉ mấy ngày nhưng Q. không về quê mà bắt đầu đi tìm một nhà trọ và sắm ngay một chiếc điện thoại di động làm phương tiện liên lạc theo lời của ông khách kia.
Rồi sau đó, Q. bật máy gọi theo số điện thoại ghi trên danh thiếp. Khi bên đầu dây tỏ vẻ mừng rỡ vì nhận ra giọng của “người quen”, đó cũng là lúc cuộc đời Q. đã bước chân vào vũng bùn tội lỗi.
Như một lẽ thông thường vẫn thấy, “gái” bán dâm muốn bước chân vào giới đều phải qua chính chủ “kiểm hàng”.
Và “trai” cũng vậy. Đêm đầu tiên “đi làm” của Q., cậu chàng 17 tuổi bị chính người đàn ông cho số điện thoại giày xéo.
Theo ký ức kinh hoàng của Q., hắn ta thực sự là một kẻ bệnh hoạn đến cùng cực. Thế nhưng nhớ đến khoản chia chác 70 – 30 (trong đó Q. được chia 70% trên tổng tiền đi khách), Q. lại cố cắn răng chịu đựng.
Cả đêm hôm đó, Q. ngủ lại nhà “bố mì” để hắn hành hạ, giày vò cơ thể như một đống giẻ rách. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Q. không còn đủ sức để lê bước chân về phòng trọ. Người đau tê dần, đặc biệt là những chỗ nhạy cảm đau buốt.
Sau gần 3 ngày nằm bẹp cho qua nỗi sợ hãi, đau đớn, đến ngày thứ tư, Q. nhận được điện thoại của “bố mì” điều đi khách. Và Q. chính thức bước chân vào thế giới trai bao từ đấy.