Home Tin tức Nhịp Sống Trẻ Trốn bạn trai để “yêu” đồng nghiệp

Trốn bạn trai để “yêu” đồng nghiệp

Tôi nhớ đến anh, không phải vì sex…mà nhớ những kỷ niệm ngày hai đứa bên nhau.

Phải nói là lúc này đây tôi đang ê chề và đau đớn. Tôi đã tìm thấy một tình yêu thực sự của đời mình. Tôi yêu anh ấy. Thật sự là yêu vô cùng. Phải chăng người ta chỉ nhận ra giá trị thực sự khi điều đó mất đi vĩnh viễn?

Anh chỉ là một nhân viên trong cơ quan của tôi. Hằng ngày chúng tôi vẫn gặp nhau trong thang máy, trong các cuộc họp toàn cơ quan hoặc đôi lần ở bãi gửi xe chung. Anh ấy hay đùa tôi bằng những lời khen kiểu hôm nay em xinh thế hay em mặc bộ váy này thật tuyệt. Đại loại như vậy. Cho đến khi chúng tôi có cơ hội tham gia vào cùng một dự án. Lửa gần rơm, chúng tôi bén nhau cũng rất nhanh. Thực lòng ban đầu chỉ là say nắng thôi. Bởi tôi cũng đang có một bạn trai lâu năm rồi.

Say nắng thôi, quả thực là vậy. Hai đứa hay rỏi khỏi cơ quan đi lên Hồ Tây ngắm sông nước, cà phê tán gẫu. Có cầm tay một chút, có ôm nhau một chút. Chỉ vậy thôi. Tôi cho rằng như vậy cũng chẳng có gì là nghiêm trọng quá. Tôi có thể quên bẵng anh ấy khi rời cơ quan về nhà.

Nhưng rồi mọi thứ trở nên sâu sắc hơn khi chúng tôi vượt quá giới hạn. Lần đó, tôi hoàn toàn mất kiểm soát, vào nhà nghỉ với anh vì anh kêu đau bụng. Nằm ôm nhau còn mặc nguyên quần áo, anh và tôi nói với nhau những câu chuyện riêng tư của tôi và của anh. Câu chuyện ngày càng sex dần. Từ việc tôi với bạn trai thích tư thế nào, đã làm chuyện ấy ở những đâu, lần đầu tiên của tôi, lần gần nhất của tôi, hôm qua có làm chuyện ấy không… blah… blah… Và tôi mất kiểm soát.

Chúng tôi cứ như hai kẻ nghiện nhau vậy (Ảnh minh họa)

Chúng tôi làm chuyện ấy với nhau. Ngay cả khi đứng dậy mặc quần áo vào, tôi cũng chỉ trách mình nhẹ nhàng và tự hứa sẽ không làm chuyện ấy lần thứ hai. Nhưng rồi lần thứ hai cũng đã tới, lần thứ ba, lần thứ tư đến lần thứ bao nhiêu tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết là buổi trưa nào tôi cũng nói dối bạn trai là đi tập Yoga và buổi chiều thay vì về nhà, tôi lại vào quán nào đó cùng anh đến tận 7, 8 giờ tối mới về.

Chúng tôi cứ như là nghiện nhau vậy. Nghiện làm việc đó với nhau. Hôm nào không có là nhớ. Là nhắn tin cho nhau đầy thèm khát. Là tranh thủ bất cứ lúc nào ở bên nhau. Tôi nhận ra mình ghen anh ấy khi tôi đọc được tin nhắn mùi mẫn mà anh ấy gửi cho một cô gái khác. Nhưng lúc đó tôi vẫn gạt đi. Vẫn tự nhủ đây chỉ là cơn say nắng, tôi đã có bạn trai, mối quan hệ này chỉ thuần về sex. Tôi không biết tôi sẽ lừa mị mình đến bao giờ nữa nếu như không có chuyện anh ấy rời khỏi cơ quan để vào Nam. Anh ấy vào ở hẳn trong đó.

Hôm chia tay, tôi cố để không khóc. Vẫn tỏ ra cứng rắn chúc anh vào đó kiếm được bồ trẻ đẹp và máu chiến hơn tôi. Nhưng lòng tôi đã bắt đầu rạn vỡ. Tôi thất thần. Tôi cảm thấy đau khổ. Và càng đau khổ hơn khi nhận được tin từ một đồng nghiệp khác: “Anh ấy cưới vợ”. Tôi đã điên cuồng gọi điện cho anh ấy. Trách cứ anh ấy cưới vợ mà không báo cho tôi. Mà thực chất, cảm giác giống như bị lừa dối vậy. Dù rằng tôi và anh chỉ là cơn say nắng thôi mà?

Càng ngày, cảm giác ấy càng lớn. Tôi nhận ra, mình đã yêu anh ấy vô cùng. Không phải vì sex đâu vì tôi hoàn toàn chẳng nhớ chúng tôi đã làm chuyện ấy như thế nào. Chỉ là nhớ đến anh, nhớ đến những buổi trưa bình yên say ngủ trong lòng anh. Chỉ là nhớ những buổi chiều tàn, hai đứa ngồi quán cà phê chơi điện tử trên máy điện thoại của anh ấy. Chỉ nhớ những buổi tối trốn bạn trai, tôi và anh ấy tựa vào nhau nhìn ngắm phố phường từ một quán nhỏ trên cao. Tôi nhớ anh da diết, nhớ đến tủi thân, nhớ đến òa khóc. Tôi thú nhận với bạn trai của mình rằng tôi đã yêu anh chàng đồng nghiệp. Tôi khăn gói vào miền Nam, chỉ ước được ở bên anh ấy cho dẫu anh ấy đã cưới vợ…

Đàn ông chóng quên chỉ có phụ nữ là nhớ nhung da diết… Tôi đã làm đúng theo mách bảo của trái tim mình…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*